Minh họa: NGUYỄN MINH

Tấm áo thiêng

Tháng bảy, mưa rả rích, từ sáng sớm, ông Ón chuẩn bị áo mưa, dao quắm, bi đông nước, vai đeo gùi, ông dặn cả nhà: Hôm nay tôi lên rừng có việc, tối không phải chờ cơm.

Minh họa: MINH PHÚ

Nhà thuyết trình

Lê Phương ngồi vật xuống chiếc ghế sau cánh gà. Cảm giác buồn nôn dâng lên. Khuôn mặt nóng bừng. Chân tay bải hoải và như không thuộc về anh. Muốn giơ tay lên lau mồ hôi mà không thể.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Dâu thảo

Tiếng con Lu sủa không dứt làm bà Liên đang trộn thau gỏi phải dừng lại. Thằng cu Beo, cháu ngoại bà Liên thì mải xem ti-vi nên không biết có khách tới. Con Lu vẫn sủa ông ổng.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Tơ lòng ai gảy ai đau

1. Nhài thường ra ngõ sau mỗi khi chiều buông. Vạt dâu non cuối vườn là hàng rào cách ngăn với nhà bên.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Lá rụng...

Chuông báo thức reo vang, Kha vùng dậy tắt vội để vợ con không mất giấc.

Làm võng ngô đồng.

Êm ru như võng ngô đồng

Nay đang là mùa hoa ngô đồng ngậm nụ. Không lâu nữa, bạn ra đảo Cù Lao Chàm sẽ được chiêm ngưỡng mùa hoa rừng đẹp nhất trong năm.

Tác giả bài viết bên tuyệt phẩm “Mùa thu vàng”.

Trước tuyệt họa của Levitan

Ở bảo tàng mỹ thuật Matxcơva lần đó, tôi bất ngờ đến sửng sốt khi được chiêm ngưỡng tuyệt họa “Mùa thu vàng” nguyên bản với chữ ký mờ mờ bên góc phải bức tranh của đại danh họa Isaac Levitan (1860-1900).

Cánh cửa số 39

Cánh cửa đỏ rực của số nhà 39 Lý Quốc Sư quá gần 71 Hàng Trống. Có rất nhiều buổi chiều trong khoảng hơn ba mươi năm quen Lê Thiết Cương, chúng tôi đã ngồi đấy (hơn 30 năm tính từ ngày Cương làm triển lãm đầu tiên và tôi đăng một bài con con trên góc trang văn nghệ Báo Nhân Dân).

“Thiên đường” Hawaii

“Thiên đường” Hawaii

Aloha, xin chào, đó là câu nói đầu tiên chúng tôi nghe thấy khi bước xuống sân bay Honolulu, thủ phủ bang Hawaii. Hawaii là bang thứ 50 của nước Mỹ, bao gồm nhóm hàng trăm đảo ở phía bắc Polynesia nằm ở giữa Thái Bình Dương.

Tấm áo thiêng
Nhà thuyết trình
Dâu thảo
Tơ lòng ai gảy ai đau
Lá rụng...
Êm ru như võng ngô đồng
Trước tuyệt họa của Levitan
Cánh cửa số 39
Những miền quê yêu dấu
“Thiên đường” Hawaii
Ảnh: SONG ANH

Qua những miền xanh

Từ đèo Măng Đen, không gian bắt đầu mở ra những mảng xanh của núi rừng. Đường nhỏ, hẹp dần. Chúng tôi quanh co giữa mầu xanh cây lá nối nhau xuôi xuống Quảng Ngãi.

Đường quê

Chiều quê, nắng trải dài triền đê, nắng vân vê uốn mình trên vòm cây buổi sớm. Tôi trở về làng quê xưa, bắt gặp lũy tre già nua ven đường, bắt gặp chính thân thương con đường quê uốn khúc. Lan man nghĩ một lúc, tôi tự hỏi lòng: Có ai đi xuôi về ngược, có ai không từng một lần neo đậu trên con đường quê đong đầy buồn vui ký ức?

Đi tìm sâm quý. Ảnh: SONG ANH

Sâm nam núi Dành

Phải bao nhiêu là độ nắng, phải bao nhiêu là độ mưa để có một trời lộc biếc để có một trời non tơ?

Hoàng hôn. Ảnh: SONG ANH

Bầu trời mùa hạ

Tôi đã nhiều lần ngắm nhìn bầu trời ở những nơi khác nhau, những mùa khác nhau.

Ảnh: SONG ANH

Thơm mãi khoai lang hầm

Tôi đang ngồi thơ thẩn trên chiếc ghế đá trước giờ vào lớp học. Chợt thấy cô bé học trò mâm mê món ăn gì đó lạ lẫm bọc trong lá chuối tạo hình chiếc phễu. Tò mò đến gần, nhận ra món khoai lang hầm thuở ấy…

Minh họa: BÙI TIẾN TUẤN

Một chuyến xe hàng

Anh vươn người hết cỡ, vung cuộn dây chằng hàng trùm qua đống hàng hóa chất cao ngồn ngộn. Đây là loại dây buộc hàng cực dài dành riêng cho dân thồ hàng cồng kềnh, mềm mại, bền, dai nhưng không quá giãn như dây chun thông thường, lại rất chắc chắn.

Ảnh: SONG ANH

Chợ công nhân

Đó là một cái chợ tự phát họp dọc hai bên đường, sát với cổng nhà máy may, gạch ốp lát. Ngày hai bận, công nhân ùn ùn kéo đến rồi ùn ùn rời đi.

Chùa làng. Ảnh: HẢI ANH

Tên đất tên làng

Mấy ngày nay, cán bộ xã đến lấy ý kiến của dân về việc đặt tên xã sau khi sáp nhập. Đặt tên gì cho cả ba xã nhập chung mà vẫn còn giữ được cái gốc, cái cội?
Minh họa: TRỊNH CẨM NHI

Thằng hề

Mùa mưa đến thường mang theo cái giá lạnh và sự ảm đạm tới buồn chán!
Vẻ đẹp núi Phú Sĩ. Ảnh: QUANG HƯNG

Những sớm mai Tokyo

Tôi xuống Narita vào một sáng cuối xuân của nước Nhật. Sân bay quốc tế rộng rãi, chỉn chu nhưng không có vẻ hào nhoáng như Changi hay Incheon. Người bạn đồng hành nhắc khẽ, “khẩn trương lên cho kịp, bên này người ta đúng giờ lắm, mình đừng ra trễ thì kỳ”…
Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Ván bài người

Khi tôi ngắm nhìn những người phục vụ đi như cá trong biển, bơi giữa đống bàn và ghế trong nhà hàng, mang đến trà, cà-phê và các món ăn khác bằng những động tác quen thuộc,
 Ảnh: NGUYỄN HẢI

Từ tủ báo của cha

Chẳng thể nhớ rõ lần đầu tiên mình cầm trên tay một tờ báo là khi nào. Chỉ mang máng, hè lớp ba bốn năm gì đó, lần đầu tiên được lên huyện chơi. Mỗi sáng, mỗi tối, hầu như ngày nào cũng thế... tôi thường nhìn trộm bố tôi, một hình ảnh tranh sáng tranh tối bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Minh họa: NGUYỄN MINH

Tiếng đàn chưa dứt

Tiếng là chú cháu ruột nhưng do khoảng cách địa lý xa quá nên có khi mấy năm mới gặp nhau một lần. Bây giờ ở tuổi ngoài 70, chú Ba của tôi đã mất.
Nhớ cao nguyên mít chín

Nhớ cao nguyên mít chín

Tây Nguyên mùa mít chín. Đất đỏ Bazan màu mỡ rất hợp với nhiều loại cây ăn trái, trong đó có cây mít, một loài cây dễ trồng và có sức chịu đựng bền bỉ trước thời tiết khắc nghiệt. Càng khô hạn, cây càng xanh tươi. Là một loài cây “ăn chơi” nên thường được trồng ven bờ rào, cạnh đường đi, vừa có bóng râm vừa có thể chắn gió rất tốt.
Minh họa: NGUYỄN MINH

Người tình Tashkent

Tân xuống sân bay quốc tế Islam Karimov tại Tashkent giữa một chiều xuân lạnh nhẹ, nắng xiên chéo qua những áng mây trắng lững lờ, soi xuống mặt đất mầu đồng cháy, lơ thơ những cụm cỏ hanh vàng như cố bám lấy mặt đất chống lại sức gió bạt hơi từ cánh quạt máy bay. In đậm trong não anh vẫn là những tòa nhà cao tầng như những khối rubic nối tiếp nhau chạy dài tới sân bay khi anh ghé mắt nhìn qua cửa sổ máy bay lúc sắp hạ cánh.
Đốm lửa của rừng

Đốm lửa của rừng

Đi dần về phía núi khi chiều buông sậm mầu ráng đỏ, những tàn sáng cuối ngày phủ lên cánh rừng miên miết xanh.
Thực tiễn công tác, nhiệm vụ của những người lính luôn có nhiều điều hay chờ văn nghệ sĩ khám phá. Ảnh: QUANG HƯNG

Hy sinh thầm lặng không sao tả hết

Đó là những ngày cái nắng của miền trung cứ như muốn xẻ cánh rừng già ra làm trăm mảnh. Chúng tôi hành quân theo Tổng cục Hậu cần, Kỹ thuật, thâm nhập thực tế vào các đơn vị, để tìm hiểu thêm về cuộc sống của những người lính thời bình.
Hoa ốc biển

Hoa ốc biển

Chiều nhạt nắng, gió hiu hiu mang theo hơi muối từ biển, đẩy những đợt sóng bạc đầu đổ ầm ầm vào bờ.
Các phi đội trực thăng của không quân Việt Nam chuẩn bị cất cánh tại sân bay Biên Hòa trong đợt hợp luyện diễu binh nhân kỷ niệm 50 năm chiến thắng 30/4. Ảnh: LÊ MINH

Trở lại sân bay Biên Hòa

Chúng tôi trở lại sân bay Biên Hòa vào một buổi sáng cuối tháng 4, khi cơn gió đầu mùa mang theo cái nắng nhẹ của phương nam trải xuống con đường trước cổng số 1.
Minh họa: NGUYỄN MINH

Phía cuối hành lang

Khu nhận phiếu khám khá hẹp nên chỉ cho phép một người ngồi chờ. Giữ hết hành lý, tôi đứng lên, còn bịn rịn nên hỏi: “Một mình chị ngồi đây được không? Nhỡ bị xí mất chỗ thì…”. Chị Vân xua tay, mắt gượng cười cho qua cơn ngái ngủ khi ngồi xe khách cả đêm, đáp: “Người ta sao thì mình vậy”.

Miền xanh

Đoàn chúng tôi ngược đèo để đến với các huyện Lang Chánh và Bá Thước của Xứ Thanh kỳ vĩ.
Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Chuyện lạ về bầy khỉ

Nhân dịp nghỉ lễ, H’Lan - Lớp trưởng 9A Trường nội trú huyện rủ Sơn - cậu học sinh người Kinh duy nhất của lớp và Y Mi vào rừng gần buôn chơi. Vào sâu trong rừng, cả ba vừa đi vừa ngắm cảnh chung quanh. Y Mi đi trước quay đầu lại hỏi: Giờ thì biết rừng của Yang (thần linh) rồi chứ?