Minh họa: NGUYỄN MINH

Căn lều ở gò Mang

Dân làng Dương Thủy chẳng nhớ rõ mẹ con bà Nguyệt xin đất ra ở ngoài khu trại Mang từ bao giờ? Có lẽ cũng hơn chục năm, một khu gò giữa đồng chiêm mênh mông, độc một con đường nhỏ đi vào làng.

“Ngày thường” (70x170cm, 2026), tranh sơn dầu của Phạm Anh Tuấn.

Những mảng mầu tối giản

Đã bao nhiêu buổi sáng như sáng nay, tôi lang thang một mình qua những dãy phố quen thuộc, những cửa hàng, biển hiệu mọc thêm, bừng sáng bởi ánh đèn chưa kịp tắt.

Bác tôi (đội mũ đứng giữa) và các anh em, chụp tại căn nhà bên cầu Long Biên. Nhà sau bị phá hủy trong đợt bom Mỹ tháng 12/1972.

Tiếng gọi trên chuyến tàu

Nhà cũ của tôi nằm ngay dưới chân cầu Long Biên. “Đặc sản” mỗi buổi tối, là ngóng chờ những chuyến tàu hỏa chạy qua.

Một lớp học bình dân học vụ năm 1945. Ảnh tư liệu

Ông Cụ thật sâu sắc

Đã hai mốt năm từ khi nghỉ hưu, cứ vào sáng ngày mùng 5 tháng 9 là ông Hàn Mạnh Quý lại ăn mặc tươm tất, áo sơ-mi trắng giắt trong quần, tóc chải gọn gàng. Ông đến ngồi bên chiếc bàn con kê sát cửa sổ, chỗ ấy là hướng đông nam, ánh mặt trời rọi qua khung cửa, làn gió thổi tới mát lành.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Mùa hè đã qua

1. Ánh đọc báo thấy ánh nắng tốt cho sức khỏe của mọi người, trong đó có cả người đang nằm giường bệnh như ba. “Nhưng ba con ngồi lên còn khó khăn, làm sao có thể ra ngoài phơi nắng?”, mẹ gạt đi. Có lẽ, một thời gian dài chăm sóc ba, mẹ đã thấm mệt nên tính tình cũng khác.

Gặp người quen tên ở nơi xứ lạ

Chiếc xe của người bạn rời TP Hồ Chí Minh đưa chúng tôi lên biên giới giáp Campuchia. Bỏ lại bọn tôi còn đang “ngơ ngác” ở cửa khẩu Mộc Bài (Tây Ninh) bạn quày quả quay xe bởi còn một cái hẹn chờ ở thành phố. Mà có muốn sang thì cũng lằng nhằng thủ tục, lại lạ đường đi nước bước. Phiền hà.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Biển động

Những đêm thành phố mưa lạnh, tôi thường nghe trong gió tiếng sóng gọi. Mùi muối biển, mùi gió phi lao chợt ùa về, kéo tôi ngược dòng ký ức, trở lại làng chài nhỏ bé nơi tôi sinh ra.

Ảnh: SONG ANH

Tuổi bốn mươi háo hức ngày tựu trường

Nếu có ai hỏi tôi tháng nào là tháng rộn rã nhất trong năm, tôi sẽ trả lời đó là tháng 9. Bởi vì tháng 9 có ngày tựu trường, ngày hàng triệu đứa trẻ trên cả nước đều náo nức.

Bản tái định cư của đồng bào bên bờ sông Đà (Tủa Chùa, Điện Biên).

Trong veo Tủa Chùa

Tủa Chùa được coi như một Hà Giang thu nhỏ. Anh cán bộ huyện đưa chúng tôi đi thực tế bảo vậy. Cũng hùng vĩ, khắc nghiệt, cũng hiu hắt nghèo khó như thế! Giống đến cả những cây sa mu thưa thớt, thê lương não nùng! Khách du lịch thích đến Hà Giang (trước kia) hơn nên Tủa Chùa vẫn nguyên hoang sơ, chân chất!

Căn lều ở gò Mang
Những mảng mầu tối giản
Tiếng gọi trên chuyến tàu
Ông Cụ thật sâu sắc
Mùa hè đã qua
Gặp người quen tên ở nơi xứ lạ
Biển động
Tuổi bốn mươi háo hức ngày tựu trường
Trong veo Tủa Chùa
Một chuyến đi, tấm gương soi thời gian
Ảnh: KHIẾU MINH

Tiếng máy khâu vẫn vọng trong tôi

Quê mẹ tôi, nơi sông Đáy chảy qua. Tuổi thơ mẹ gắn với gánh hàng xén của bà ngoại, tiếng lách cách khung cửi trên xưởng dệt và những ngày trông em thông trưa đến mệt nhoài.

Người thợ khóa

Người thợ khóa

Ông Hy ngồi ở góc công viên, xe đạp cà tàng dựng cạnh, cái vali gỗ nhỏ đầy đủ lưỡi cưa, kìm bấm, phôi chìa đặt trước mặt, bên trên gắn bảng, chữ đã mờ: “Sửa khóa - Cắt chìa tận gốc”.

Họa sĩ Nguyễn Quốc Dân cùng khách trải nghiệm “Rác tour”. Ảnh: NVCC

“Rác tour” của họa sĩ lạ đời

Về phường Hội An Tây, thành phố Đà Nẵng hỏi thăm Xưởng tái sinh, từ đầu xóm đã nghe tiếng người lạ hỏi dò “Lại đi coi rác với ông Dân hay gì?”.

Ảnh: SONG ANH

Nhận lấy bình minh

Sớm mùa hạ còn mơ màng sương sớm, đồng hồ khe khẽ báo thức 4 giờ 15 phút. Nán lại đôi chút trong vòm ấm nhỏ của gia đình. Rồi âm nhạc len vào như tiếng thì thầm ngày mới.

Đèo Cón nối tỉnh Phú Thọ với tỉnh Sơn La.

Đất Phù Hoa

Đi hết đất Tân Sơn, qua Thu Cúc (Phú Thọ), gặp ngã ba, một đường lên Trạm Tấu, còn đi thẳng, sẽ gặp điểm đầu tiên của đất Sơn La.

Thiên Ấn Sơn. Ảnh: BÁO QUẢNG NGÃI

Ấn trời niêm giữ miền thương

Tôi lang thang bờ sông Hương một chiều hanh hao nắng. Sông trầm mặc, hai bên bờ, đoạn ngang qua lòng phố bao phủ những hàng cây xanh mướt. Cảnh vật nơi này chuyển động êm đềm và kín đáo như chính con người và vùng đất cố đô.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Mùa ươi chín

Bốn thầy trò đạp xe hơn một tiếng tới chân núi. Ngửa mặt nhìn lên thấy đỉnh núi nhọn hoắt như mũi chông.

Một người vợ đang chăm sóc bia mộ của chồng. Ảnh: KHOA ĐÌNH

Bình minh không hẹn ước

Tháng Bảy về, mang theo cái nắng chang chang cháy rát da thịt và những cơn mưa rào bất chợt của đất Nghệ, là khoảnh khắc của sự lắng đọng, khi mỗi ngọn gió thổi qua cũng như mang theo tiếng thở dài của ký ức.

Cánh cửa số 39

Cánh cửa đỏ rực của số nhà 39 Lý Quốc Sư quá gần 71 Hàng Trống. Có rất nhiều buổi chiều trong khoảng hơn ba mươi năm quen Lê Thiết Cương, chúng tôi đã ngồi đấy (hơn 30 năm tính từ ngày Cương làm triển lãm đầu tiên và tôi đăng một bài con con trên góc trang văn nghệ Báo Nhân Dân).

Minh họa: NGUYỄN MINH

Tấm áo thiêng

Tháng bảy, mưa rả rích, từ sáng sớm, ông Ón chuẩn bị áo mưa, dao quắm, bi đông nước, vai đeo gùi, ông dặn cả nhà: Hôm nay tôi lên rừng có việc, tối không phải chờ cơm.

“Thiên đường” Hawaii

“Thiên đường” Hawaii

Aloha, xin chào, đó là câu nói đầu tiên chúng tôi nghe thấy khi bước xuống sân bay Honolulu, thủ phủ bang Hawaii. Hawaii là bang thứ 50 của nước Mỹ, bao gồm nhóm hàng trăm đảo ở phía bắc Polynesia nằm ở giữa Thái Bình Dương.

Minh họa: MINH PHÚ

Nhà thuyết trình

Lê Phương ngồi vật xuống chiếc ghế sau cánh gà. Cảm giác buồn nôn dâng lên. Khuôn mặt nóng bừng. Chân tay bải hoải và như không thuộc về anh. Muốn giơ tay lên lau mồ hôi mà không thể.

Ảnh: SONG ANH

Qua những miền xanh

Từ đèo Măng Đen, không gian bắt đầu mở ra những mảng xanh của núi rừng. Đường nhỏ, hẹp dần. Chúng tôi quanh co giữa mầu xanh cây lá nối nhau xuôi xuống Quảng Ngãi.

Đường quê

Chiều quê, nắng trải dài triền đê, nắng vân vê uốn mình trên vòm cây buổi sớm. Tôi trở về làng quê xưa, bắt gặp lũy tre già nua ven đường, bắt gặp chính thân thương con đường quê uốn khúc. Lan man nghĩ một lúc, tôi tự hỏi lòng: Có ai đi xuôi về ngược, có ai không từng một lần neo đậu trên con đường quê đong đầy buồn vui ký ức?

Minh họa: NGUYỄN MINH

Dâu thảo

Tiếng con Lu sủa không dứt làm bà Liên đang trộn thau gỏi phải dừng lại. Thằng cu Beo, cháu ngoại bà Liên thì mải xem ti-vi nên không biết có khách tới. Con Lu vẫn sủa ông ổng.

Đi tìm sâm quý. Ảnh: SONG ANH

Sâm nam núi Dành

Phải bao nhiêu là độ nắng, phải bao nhiêu là độ mưa để có một trời lộc biếc để có một trời non tơ?

Hoàng hôn. Ảnh: SONG ANH

Bầu trời mùa hạ

Tôi đã nhiều lần ngắm nhìn bầu trời ở những nơi khác nhau, những mùa khác nhau.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Tơ lòng ai gảy ai đau

1. Nhài thường ra ngõ sau mỗi khi chiều buông. Vạt dâu non cuối vườn là hàng rào cách ngăn với nhà bên.

Làm võng ngô đồng.

Êm ru như võng ngô đồng

Nay đang là mùa hoa ngô đồng ngậm nụ. Không lâu nữa, bạn ra đảo Cù Lao Chàm sẽ được chiêm ngưỡng mùa hoa rừng đẹp nhất trong năm.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Lá rụng...

Chuông báo thức reo vang, Kha vùng dậy tắt vội để vợ con không mất giấc.

Tác giả bài viết bên tuyệt phẩm “Mùa thu vàng”.

Trước tuyệt họa của Levitan

Ở bảo tàng mỹ thuật Matxcơva lần đó, tôi bất ngờ đến sửng sốt khi được chiêm ngưỡng tuyệt họa “Mùa thu vàng” nguyên bản với chữ ký mờ mờ bên góc phải bức tranh của đại danh họa Isaac Levitan (1860-1900).

Ảnh: SONG ANH

Thơm mãi khoai lang hầm

Tôi đang ngồi thơ thẩn trên chiếc ghế đá trước giờ vào lớp học. Chợt thấy cô bé học trò mâm mê món ăn gì đó lạ lẫm bọc trong lá chuối tạo hình chiếc phễu. Tò mò đến gần, nhận ra món khoai lang hầm thuở ấy…

Minh họa: BÙI TIẾN TUẤN

Một chuyến xe hàng

Anh vươn người hết cỡ, vung cuộn dây chằng hàng trùm qua đống hàng hóa chất cao ngồn ngộn. Đây là loại dây buộc hàng cực dài dành riêng cho dân thồ hàng cồng kềnh, mềm mại, bền, dai nhưng không quá giãn như dây chun thông thường, lại rất chắc chắn.

Ảnh: SONG ANH

Chợ công nhân

Đó là một cái chợ tự phát họp dọc hai bên đường, sát với cổng nhà máy may, gạch ốp lát. Ngày hai bận, công nhân ùn ùn kéo đến rồi ùn ùn rời đi.

Chùa làng. Ảnh: HẢI ANH

Tên đất tên làng

Mấy ngày nay, cán bộ xã đến lấy ý kiến của dân về việc đặt tên xã sau khi sáp nhập. Đặt tên gì cho cả ba xã nhập chung mà vẫn còn giữ được cái gốc, cái cội?