Thức liên tục gắp thức ăn cho mẹ. Sự cố gắng của con trai cả khiến bà Mai thấy thương. Bà biết, con dâu chẳng ưa gì mình, còn Thức cố xóa nhòa khoảng cách mẹ chồng, nàng dâu.
Xuồng vừa chạm bến thì tiếng đạn bất ngờ nổ rền như sấm xé tan màn đêm. Địch phục kích! Lửa lóe sáng giữa bóng tối, tiếng súng rát tai dội vang cả khúc sông. Nhóm người vội tản ra, người lao lên bờ, người len qua cầu khỉ, người lặn mình vào lùm cây tối sẫm.
Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu. Anh hòa mình vào ánh trăng với ngàn ngạt hương dâu, như sợ nay mai vùng Ngàn Hương sẽ bị cày xới.
Chị nhẹ bước ra vườn. Buổi sớm, không khí trong lành, tưởng như hương thơm phảng phất của các loài hoa đang lẩn khuất đâu đây bỗng chợt bung tỏa trong làn gió xuân phe phất. Bên kia là khóm cúc tần vẫn đang vào độ bung tỏa búp non. Đằng xa là vài bông cải cúc cuối vụ. Còn xa xa kia là một thảm dài xanh mướt mát của cỏ, của vườn cây bên ngôi nhà gỗ nhỏ.
Nhìn vào vườn đào, bà thấy gì? Biết bao lần ông hỏi bà vợ câu ấy. Bà sẽ nhìn ra bãi sông thông thốc gió: Ơ hay, vườn đào, nhìn vào thì thấy đào chứ gì nữa!
Đá chân chống xe máy, Xuân ôm một bó cây tua tủa vào nhà. Hùng đang ngồi gõ lộc cộc bên máy tính, ngạc nhiên nhìn vợ thả bó cây chẳng khác gì mớ củi với những nhánh khô gầy guộc lên bàn.
Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.
Tùng vuốt những sợi tóc mảnh trên tay, chúng nhắc anh nhớ về những ngọn cỏ xanh mượt. Chỉ cần nhắm mắt lại, mùi không khí ẩm mướt của sáng tinh sương đong đầy cánh mũi, kèm theo mùi cỏ tươi ngai ngái nồng.
Lần thứ năm anh tới tìm Cát dù bị ngó lơ. Người ta thường biểu “quá tam ba bận”. Với anh, dường như mấy con số không có ý nghĩa gì. Bữa rày phố xá ướt nhẹp.
Chị tui đẹp. Nhưng bả hơi bị làm sao ý! Như điên… Dù thằng Cà Rá đã rào trước đón sau kín mít như vậy, Tình vẫn không thể trong một đêm mà rửa sạch sẽ hình ảnh của Phà Ca ra khỏi trí não mình. Phà Ca đẹp, kiểu đẹp của gái một con nó dễ bào mòn ánh mắt của mấy gã si tình. Nhất là khi họ biết Phà Ca không còn vướng mắc vào bất cứ gã đàn ông nào.
SÁNG nào cũng thấy bà già ấy cầm cái túi đi ra chợ. Chiếc túi có bông hoa được sơn mầu đỏ to ở giữa nhẹ bẫng trên tay bà cả lúc đi và về. Nhìn vẻ buồn bã của bà, có người dừng lại hỏi thăm nhưng bà chỉ lặng yên. Lâu dần người ta nghĩ bà vừa câm lại vừa điếc nên chẳng ai hỏi chuyện…
Mỗi khi tàu nhả khói chạm vào vòm cây xà cừ cổ thụ chỗ nền ga Điềm cũ sẽ rúc những hồi còi dài dằng dặc, tiếng bánh sắt lăn rình rùng trên đường ray. Đường gạch trật trưỡng dưới chân Miên. Những hạt sương đậu trên vành nón Miên đã đua nhau rơi lã chã trước mắt cô, tiếng xe bò lộc cộc. Trên xe, năm bao rơm trấu mục Miên đã ủ từ năm trước với lân và phân chuồng. Vụ tỏi này, Miên sẽ phải khác với vụ trước. Phả đã đay nghiến cô là ngựa non háu đá. Phả đã quăng một câu như người ta ném bát tỏi vào chảo mỡ nóng làm lòng Miên cháy xém.
Kể từ ngày vợ chồng đứa con trai giao khoán hai đứa cháu nội cho ông bà chăm sóc, đưa đón, bà Nhàn không còn có cả chút thời gian soi gương, nhìn lại cái tuổi năm mươi của mình xem nó tàn tạ đến mức nào.
Chuyến xe khách cuối ngày xình xịch lao vào chiều chạng vạng, nhả lại một luồng khói xám. Thư kéo va-li dừng lại trước cổng bệnh viện. Lọc xọc, đơn độc. Bệnh viện phố núi lọt thỏm giữa một vùng ngàn ngạt xanh. Mấy dãy nhà cũ kỹ, tường vôi tróc lở, mầu ve vàng sậm không thể khiến không gian ấm lên chút nào, ngược lại càng thêm vẻ thê lương. Chiều xuống sầm sập. Ngày cuối tuần nên mọi thứ dường như co mình lại trong không gian heo hắt.
MAI dừng bước bên khóm dong riềng cạnh bãi sông. Những cánh hoa đỏ khẽ rung rinh trong gió. Chạm nhẹ ngón tay vào cánh hoa, Mai cảm thấy mọi cảm giác mệt mỏi dường xa như tan biến. Mùi hương phảng phất bay lên. Hương thơm của hoa dong riềng đỏ. Ngày trước, Mai đã từng ngửi thấy mùi hương này khi chạy ra bờ sông chơi cùng đám bạn. Nhưng Mai vừa nói cho đám bạn biết hoa dong riềng có hương thơm thì chúng cười ré lên như thể vừa nghe một điều nực cười. Mai đã đỏ mặt như cánh hoa dong riềng bị tước làm đôi dán lên mặt làm má hồng cô dâu.
GIÓ bấc mang theo sương mù từ trên ngọn núi Đản Đinh và ngọn núi Đản Đăm tràn xuống cánh đồng Tòng Láo rồi luồn qua khe liếp vào từng nhà trong bản Đá Đinh. Rét dừng lại ngoài cửa khi thấy bếp lửa thè những chiếc lưỡi đỏ rực liếm chung quanh nồi gang đặt trên cái kiềng. Bếp lửa tắt, than ngủ vùi trong tro thì rét ùa vào đầy ắp ba gian, leo lên giường, chui cả vào chăn bông. Rét thấu xương làm bà nội Phà đau chân rên hừ hừ, còn thằng Sì con thím Sắm ho như cuốc kêu quấy khóc suốt đêm khiến cả nhà mất ngủ.
BỤNG Minh nôn nao khi xe bắt đầu lên đèo. Minh nhìn trái thấy vách đá lởm chởm dựng đứng, nhìn phải thấy vực sâu hun hút. Có những đoạn gấp khúc, xe đang rẽ trái đột ngột rẽ phải. Thấy Minh vịn chặt vào lưng ghế phía trước thì Phương cười, bảo: Hào khí khi sáng tan biến đi đâu mất rồi? Họ đã ngồi xe sáu tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi.
Bữa Hậu xách ba-lô về quê gặp lúc vợ chồng Tình đang lúi húi cọ rửa ghe cá đã nhiều tháng nằm im sau nhà, cúng kiếng "bà Cậu" phù hộ cho một chuyến dong ghe ra "ăn cá" mùa nước tràn đồng được suôn sẻ. Nhiều năm rời quê, Hậu vẫn không sao quên được cái không khí chộn rộn của bà con xứ mình mùa nước nổi. Cái mùa lênh láng khắc nghiệt trong mắt những người xứ khác, chứ thiệt ra là mùa "ăn nên làm ra" của xứ này.
BƯỚC về Cố Giang. Mé đồng xâm xấp. Nước tắm tưới châu thổ sau mùa khô cằn cỗi. Nước nở nụ cười trên môi dân chín nhánh sông. Ba năm rồi mới thấy mùa xuôi con nước, mùa thuận con gió cho cây trái vào vụ.
CHOÃI chân bên bờ ao lở loét, Cần khom người, quăng xô sắt xuống ao đánh vục. Xô khập bùn, nước bắn tung tóe, cứ thế Cần giật thừng cho miệng xô ngậm đầy bùn thì kéo đổ lên bờ.
Điện thoại tắt máy. Rời khỏi nhà bạn từ trưa, Thụy đi thất thểu trên phố như người mộng du. Mùa này hoa điệp rơi từng vạt, nhuộm vàng ươm, tan nát dưới chân. Thụy đi xuôi về phía Nguyễn Du, cuối con đường là nhà bà nội. Nhưng Thụy nhớ là chỉ đến thăm có một lần, chẳng biết còn ai nhớ mình nữa không.