Một sáng ở Đường Lâm

Ðá ong xếp thâm trầm khung cổng vào những căn nhà cổ

tôi vừa bước qua một bước mấy trăm năm

thưởng chén trà ngậy hương trong nhà

cổ bạn văn họ Hà

nắng trộn vàng sắc áo dài thiếu nữ

nụ cười duyên vá rỗ đá ong.

Sông Tích Giang vỗ xanh đất hai vua

rì rào long mạch

mây trắng Ba Vì mềm dẻo chè lam

những ngõ làng móm gạch thời gian

dắt phương Ðông phương Tây cùng vào làng Việt cổ

nét sơn mài tài hoa, nho nhã người

Sơn Tây.

Tiếng chuông thỉnh khí linh chùa Mía

gió thung thăng qua cổng làng Mông Phụ

lá đa rơi cổ điển dấu chân người

những dấu chân giáng thăng trầm tích

xứ Ðoài

nối lớp lớp tiền nhân ngẩng mặt đội

trời đi giữ nước

giữ Sơn Tây ngàn thuở Sơn Tây.

Vục gầu nước từ thăm thẳm giếng Nghè trước đền Phùng Hưng

giặc ngoại xâm từng coi là huyệt đạo và mưu lấp từ hơn ngàn năm trước

bỗng mây trắng từ đáy sâu lạnh toát

dâng lên trời non Tản

khí địa linh nhân kiệt vừa thăng?

Trần Quang Quý