Thơ đan xen đằm sâu cùng Nhi qua các ký họa, minh họa từ ba người anh họa sĩ mà tác giả vô cùng trân trọng, đã thật sự đưa “Mắt phố” đến gần hơn sự lay động của mỹ cảm.
Khác với “Mật mã” tận tụy hướng nội, “Mắt phố” mang tinh thần hiện sinh và phản tỉnh. Nhiều bài thơ như “Mật mã”, “Tạ ơn”, “Trước một dải mây”, “Lửa”… mang giọng điệu tự vấn, truy tìm căn cước con người, sự sống và cái chết, với chiều sâu triết lý hiện sinh rất rõ. Lê Nhi không né tránh những câu hỏi lớn như: “Ta là ai?”, “Trăm năm sau là gì?”, mà đối diện chúng bằng ngôn ngữ thơ sâu sắc và giàu hình ảnh. Người đọc xúc động nhận ra hình ảnh một người mẹ như biểu tượng bao trùm tập thơ. Mẹ xuất hiện xuyên suốt trong “Tạ ơn”, “Vô hình”, “Con là hương sen”, “Vuông tròn”, “Ngày rộng”,… Mẹ không chỉ là người sinh thành, mà là hiện thân của ký ức, của thân phận, của những gì thiêng liêng nhất giữa đời sống lầm lụi và hoài niệm. Một số đoạn thơ đặc biệt về cha chạm tới chiều sâu nhân tính: “Cha cõng ta bằng chiếc xương quai xanh nhô lên như mỏm núi/dặn con phải biết cúi đầu…”. Cha và mẹ không chỉ là ký ức, mà là gốc gác linh hồn, là nơi tác giả luôn trở về mỗi khi mất phương hướng giữa cuộc sống thị thành. Những bài như “Tạ ơn”, “Vuông tròn”, “Trước cha”, “Con là hương sen”… dẫn người đọc đi từ ngậm ngùi tới tận cùng của thương nhớ.
“Mắt phố” cho bạn đọc thêm yêu một Hải Phòng hiện sinh, thăm thẳm, bền bỉ và vô cùng thơ. “Mắt phố” đậm đặc chất liệu và địa danh: Cầu Đất, Làng Lũng, chợ Đổ, Tam Bạc… Với bút pháp chân thực, đa diện, Lê Nhi bày biện tình yêu của mình với quê hương thứ hai và “yêu như máu thịt”. Yêu đằm thắm mỗi ngày, vừa yêu vừa uống vừa dâng để mùi phố ngấm dần vào da thịt. Tác giả không cố minh họa các địa danh mà chân thành trong từng chi tiết khi khắc họa đời sống thân phận và lắng nghe mọi biến động của thời cuộc. Ở “Chợ Đổ” tác giả ghi lại sự cố cháy chợ trong mưa xuân ngập tràn cảm xúc: “Chợ đã cháy/tôi đã cháy/trơ những phận người lầm lũi”.
“Mắt phố” tái hiện đời thực, không né tránh đau đớn. Trong “Bài thơ viết lúc hai giờ”, “Chợ Đổ”, “Sau bão Yagi”, Nhi viết như cào xước vào da thịt: “Thằng bé bị mẹ bỏ đầu mương nước/Trời chìm trong rét buốt…”. Nhưng sự dữ dội ấy không khiến thơ trở nên tuyệt vọng. Trái lại, ẩn dưới tro tàn, có những mầm sống vẫn bật lên trong từng bài như “Mầm sống”, “Lửa”, “Thiên đường trên nóc chợ”…
Thơ Lê Nhi nữ tính, nhưng không ủy mị. Người đàn bà trong thơ Nhi vừa yếu mềm, vừa cứng cỏi, có thể “ôm ngực nấc cùng trận gió”, cũng có thể “gánh mùa thu nghiêng phía chợ”. Nét nữ tính ấy không phải màu hồng tình yêu, mà là màu của hiền lành, vượt qua và vươn lên.